Mình là mẹ nó, là người đau từng khúc ruột mới sinh ra được nó, là người yêu nó hơn cả cuộc sống của mình thế mà mình lại đánh nó.
Lần đầu tiên mình cầm chổi lông gà và nện vào mông nó mấy roi liền thật đau như thế. Xót lắm, nhưng quả thực khi đó mình ko thể làm khác được!
Con gái của mẹ, mẹ viết bài này mong sau này nếu còn nhớ những phút mẹ đánh đít con thì con sẽ hiểu mẹ đánh con vì mẹ yêu con, mong cho con sẽ ngoan, biết nghe lời mẹ. Để sau này lớn lên con sẽ không vấp phải những điều sai trái trên đường đời đầy chông gai.
Lần đầu tiên mình cầm chổi lông gà và nện vào mông nó mấy roi liền thật đau như thế. Xót lắm, nhưng quả thực khi đó mình ko thể làm khác được!
Con gái của mẹ, mẹ viết bài này mong sau này nếu còn nhớ những phút mẹ đánh đít con thì con sẽ hiểu mẹ đánh con vì mẹ yêu con, mong cho con sẽ ngoan, biết nghe lời mẹ. Để sau này lớn lên con sẽ không vấp phải những điều sai trái trên đường đời đầy chông gai.
Chiều qua khi vừa hết giờ làm thì trời đổ mưa. Một cơn mưa lớn. Nhưng dù mưa có trắng trời đi chăng nữa thì mẹ vẫn phải vội vàng đến trường đón con. Mẹ không muốn con gái mẹ phải chờ lâu. Gió to nên dù mẹ có mặc áo mưa thì mưa vẫn làm mẹ ướt. Đến trường thấy mẹ là con ào ra nhưng mẹ đợi ngớt mưa thì mới cho con về vì mẹ sợ con đi đường dính nước mưa về lại ốm. Trong lúc đợi, mẹ cho phép con chơi nhà bóng. Chơi chán thì trời cũng ngớt mưa mẹ giục con về nhưng chắc con chưa muốn về nên con bắt đầu dở trò. Chuyện dở trò thì 2 tuần nay chiều nào đón con mẹ cũng được nếm mùi rồi, nhưng hôm qua thì con đã làm mẹ điên thực sự. Con không chịu đi dép của mình mà một mực đòi dép của mẹ. Buộc lòng mẹ phải nhờ cô giáo của con can thiệp. Cô Hương dọa nạt, nịnh nọt không được. Thêm cả cô Trang nữa cũng không xong. Cuối cùng cả bà hiệu trưởng cũng bó tay không ai khiến con chịu đi dép và lên xe để đi về. Đến khi ép được con lên xe rồi thì con lại ko chịu trùm áo mưa. Trên đường về nhà con rằng xé, gào thét đòi chui đầu ra khỏi áo mưa. Mẹ cố nén con giận và thầm đưa ra một quyết định là khi về đến nhà mẹ phải cho con một bài học. Và điều mẹ nhắc ở trên đã diễn ra như thế!
Sau màn roi vọt là bài ca muôn thủa. Mẹ đối diện với con, nhìn vào mắt con và giải thích cho con những gì con làm là sai, là không ngoan. Con vừa thổn thức vừa đứng nghe như đớp từng lời nhưng mẹ không chắc được là con hiểu được đến đâu những điều mẹ dăn dạy. Khi mẹ yêu cầu con khoanh tay, xin lỗi mẹ thì nhất định con không nói. Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa lì lợm như con thế không biết! Lì từ ở trong bụng đến khi ra ngoài vẫn lì như thế!
Sau màn roi vọt là bài ca muôn thủa. Mẹ đối diện với con, nhìn vào mắt con và giải thích cho con những gì con làm là sai, là không ngoan. Con vừa thổn thức vừa đứng nghe như đớp từng lời nhưng mẹ không chắc được là con hiểu được đến đâu những điều mẹ dăn dạy. Khi mẹ yêu cầu con khoanh tay, xin lỗi mẹ thì nhất định con không nói. Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa lì lợm như con thế không biết! Lì từ ở trong bụng đến khi ra ngoài vẫn lì như thế!
Cho con uống 1 hộp sữa tươi vì mẹ lo con khóc nhiều nên mệt rồi mẹ mới đi nấu cơm. Trong lúc mẹ nấu cơm thì con đã vui vẻ trở lại rồi lân la ra xin xỏ, ăn trực cơm của các cô. Con tự xúc hết lưng cơm với trứng rán.
Bố đi làm về, cũng biết con hư, bố giận lắm nhưng thôi, mình mẹ xử lý cũng đủ rồi nên bố chỉ vỗ về và khuyên con xin lỗi mẹ thôi. Tính từ lúc bị ăn roi đến giờ thì mẹ thấy con có vẻ biết lỗi nên ngoan hơn. Mẹ không biết con ngoan được đến khi nào nhưng cứ tạm an ủi rằng mẹ có phải xót xa một tí nhưng để con trở nên tốt hơn thì cũng là rất đáng.
Con gái mẹ đang tuổi bướng, tuổi muốn khảng định mình. Có nhiều cách lắm con ơi! Đừng nên khảng định mình bằng nhừng trò ương bướng, bằng những lúc ăn vạ, khăng khăng làm theo í mình như thế! Mẹ không muốn thêm lần nào phải dùng đến roi vọt với con đâu!
Mẹ luôn yêu con và mong những điều tốt đẹp nhất đến với con của mẹ vì với mẹ con là thứ tài sản không gì sánh được.
Mẹ luôn yêu con và mong những điều tốt đẹp nhất đến với con của mẹ vì với mẹ con là thứ tài sản không gì sánh được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét