24 tháng 5, 2012

Xót


Mình là mẹ nó, là người đau từng khúc ruột mới sinh ra được nó, là người yêu nó hơn cả cuộc sống của mình thế mà mình lại đánh nó.
Lần đầu tiên mình cầm chổi lông gà và nện vào mông nó mấy roi liền thật đau như thế. Xót lắm, nhưng quả thực khi đó mình ko thể làm khác được!
Con gái của mẹ, mẹ viết bài này mong sau này nếu còn nhớ những phút mẹ đánh đít con thì con sẽ hiểu mẹ đánh con vì mẹ yêu con, mong cho con sẽ ngoan, biết nghe lời mẹ. Để sau này lớn lên con sẽ không vấp phải những điều sai trái trên đường đời đầy chông gai.

560488_2141632997117_1734977519_1012154_125758766_n

Chiều qua khi vừa hết giờ làm thì trời đổ mưa. Một cơn mưa lớn. Nhưng dù mưa có trắng trời đi chăng nữa thì mẹ vẫn phải vội vàng đến trường đón con. Mẹ không muốn con gái mẹ phải chờ lâu. Gió to nên dù mẹ có mặc áo mưa thì mưa vẫn làm mẹ ướt. Đến trường thấy mẹ là con ào ra nhưng mẹ đợi ngớt mưa thì mới cho con về vì mẹ sợ con đi đường dính nước mưa về lại ốm. Trong lúc đợi, mẹ cho phép con chơi nhà bóng. Chơi chán thì trời cũng ngớt mưa mẹ giục con về nhưng chắc con chưa muốn về nên con bắt đầu dở trò. Chuyện dở trò thì 2 tuần nay chiều nào đón con mẹ cũng được nếm mùi rồi, nhưng hôm qua thì con đã làm mẹ điên thực sự. Con không chịu đi dép của mình mà một mực đòi dép của mẹ. Buộc lòng mẹ phải nhờ cô giáo của con can thiệp. Cô Hương dọa nạt, nịnh nọt không được. Thêm cả cô Trang nữa cũng không xong. Cuối cùng cả bà hiệu trưởng cũng bó tay không ai khiến con chịu đi dép và lên xe để đi về. Đến khi ép được con lên xe rồi thì con lại ko chịu trùm áo mưa. Trên đường về nhà con rằng xé, gào thét đòi chui đầu ra khỏi áo mưa. Mẹ cố nén con giận và thầm đưa ra một quyết định là khi về đến nhà mẹ phải cho con một bài học. Và điều mẹ nhắc ở trên đã diễn ra như thế! 

545651_2141633797137_1734977519_1012158_1443070713_n

Sau màn roi vọt là bài ca muôn thủa. Mẹ đối diện với con, nhìn vào mắt con và giải thích cho con những gì con làm là sai, là không ngoan. Con vừa thổn thức vừa đứng nghe như đớp từng lời nhưng mẹ không chắc được là con hiểu được đến đâu những điều mẹ dăn dạy. Khi mẹ yêu cầu con khoanh tay, xin lỗi mẹ thì nhất định con không nói. Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa lì lợm như con thế không biết! Lì từ ở trong bụng đến khi ra ngoài vẫn lì như thế!
Cho con uống 1 hộp sữa tươi vì mẹ lo con khóc nhiều nên mệt rồi mẹ mới đi nấu cơm. Trong lúc mẹ nấu cơm thì con đã vui vẻ trở lại rồi lân la ra xin xỏ, ăn trực cơm của các cô. Con tự xúc hết lưng cơm với trứng rán. 

Bố đi làm về, cũng biết con hư, bố giận lắm nhưng thôi, mình mẹ xử lý cũng đủ rồi nên bố chỉ vỗ về và khuyên con xin lỗi mẹ thôi. Tính từ lúc bị ăn roi đến giờ thì mẹ thấy con có vẻ biết lỗi nên ngoan hơn. Mẹ không biết con ngoan được đến khi nào nhưng cứ tạm an ủi rằng mẹ có phải xót xa một tí nhưng để con trở nên tốt hơn thì cũng là rất đáng.


305570_2141636717210_1734977519_1012167_1924717733_n

Con gái mẹ đang tuổi bướng, tuổi muốn khảng định mình. Có nhiều cách lắm con ơi! Đừng nên khảng định mình bằng nhừng trò ương bướng, bằng những lúc ăn vạ, khăng khăng làm theo í mình như thế! Mẹ không muốn thêm lần nào phải dùng đến roi vọt với con đâu!
Mẹ luôn yêu con và mong những điều tốt đẹp nhất đến với con của mẹ vì với mẹ con là thứ tài sản không gì sánh được.

522961_2141629317025_1734977519_1012141_2081532898_n

11 tháng 5, 2012

Một chiều mải miết với lá, hoa và hoàng hôn sông Hồng.


Cái tít này có lẽ đã đủ nói lên tất cả cho entry này rồi. Và với 1 người kiệm lời như mẹ thì chỉ thế là đủ. Chiều hôm đó, một buổi chiều quá đẹp, nắng vừa đủ vàng để nhẹ nhàng vờn tóc con gái bay bay trong gió hè. Sau giấc ngủ trưa, có 3 kẻ ham chơi í ới lùa nhau ra đường. Bắt đầu một hành trình mê mải với "pâu" và bắn.

Phan Đình Phùng mùa này đẹp quá! Những hàng sấu già nua nhảy nhót trong nắng, đuổi những chiếc lá vàng bay theo gió. Lá rơi, rệt tấm thảm vàng trên con đường hun hút tầm mắt. Cô con gái bé bỏng của mình ngồi bệt lên trên thảm lá, thả hồn theo dòng xe xuôi ngược. Làm ra vẻ đã nhớn lắm rồi ấy.


DSC_0613

DSC_0622

Có lúc lại hét lên sung sướng đúng bản chất con nít.

DSC_0637

DSC_0646

Lãng đãng nhìn lá rơi
 DSC_0649

DSC_0650

DSC_0651

DSC_0664

DSC_0665

DSC_0671

DSC_0674

DSC_0675

DSC_0678

Mê mải với lá vàng chưa kịp chán lại theo bố mẹ tìm đến Hồ tây mà lãng đãng. 

DSC_0688\


DSC_0687

DSC_0689

DSC_0690

DSC_0691

DSC_0693

DSC_0694

DSC_0695

DSC_0697

DSC_0698

DSC_0701

DSC_0702

DSC_0706

DSC_0707

DSC_0710

DSC_0711

DSC_0728

DSC_0736

DSC_0737

DSC_0742

DSC_0747

DSC_0753

DSC_0759

DSC_0766

DSC_0768

DSC_0772

DSC_0776

DSC_0784

DSC_0787

DSC_0789

DSC_0813

DSC_0817

DSC_0824

DSC_0825

DSC_0827

DSC_0828

DSC_0840

DSC_0846

DSC_0847

DSC_0851


DSC_0860

Nắng đã tắt từ khi nào, mà sao vào đây vẫn chói chang quá!

DSC_0868

DSC_0869

DSC_0870

Đôi má thiếu nữ ánh lên màu hoàng hôn.
DSC_0871

 Nhìn xa xăm, nghĩ gì thế con? Có phải con đang nghĩ ước gì ngày nào cũng được đi chơi như thế này ko?

DSC_0872

DSC_0884

DSC_0886

DSC_0887

DSC_0892

DSC_0893

DSC_0894

DSC_0895

DSC_0901

DSC_0902

DSC_0906

DSC_0907

DSC_0910

DSC_0911

DSC_0914

DSC_0915

DSC_0919

DSC_0921

DSC_0922

DSC_0923

DSC_0925

DSC_0926

Đứng chán rồi lại ngồi. Cứ thế nhìn thời gian trôi, mơ về điều gì mà cứ cười xinh yêu thế?

DSC_0929

DSC_0930

DSC_0931

DSC_0935

DSC_0935

DSC_0946

DSC_0947

DSC_0949

DSC_0952

DSC_0953

DSC_0955
DSC_0959

DSC_0984

DSC_0985

DSC_0986

DSC_0987

Chân trần trên cát, tắm gió mùa hè. Bay theo những ước mơ tuổi thơ. Mong con gái mẹ cứ mãi đáng yêu như thế nhé!

DSC_0990

DSC_0991

DSC_0994

DSC_0995

DSC_0997

DSC_0998

DSC_0999

DSC_1000

DSC_1002

DSC_1003
DSC_1004

DSC_1006

DSC_1007
DSC_1009

DSC_1011

DSC_1013

DSC_1014

DSC_1018

 Bố bảo: đố mẹ cho con ngồi được xuống cát để bố chụp ảnh. Chuyện nhỏ thôi bố ạ, con gái bố lớn rồi nhé! Hai tuổi rưỡi chứ ko phải một tuổi rưỡi như năm ngoái đâu mà sợ cát nhé!

DSC_1033

DSC_1037

DSC_1039



DSC_1040

DSC_1044

DSC_1045

DSC_1047
DSC_1048

 Bố lại đố mẹ rủ được con lội xuống nước. Sao bố cứ thách nhà giàu húp tương thế nhỉ?

DSC_1064

DSC_1065

DSC_1075

DSC_1077

DSC_1079

DSC_1081
DSC_1082

Nhớn hơn rồi, đâm ra lại lắm trò hơn. Ai lại cứ nhìn thấy kiến với rán và thạch thùng ở đâu là co rúm lại rồi suýt soa ra vẻ sợ lắm nhưng thực tế là trả vờ. Đi ra đường sợ ông trăng, vào siêu thị sợ bình rượu sâm lông tua tủa. Buồn cười thế!
Càng lớn lại càng đanh đá. Đi học vẫn cái tật quát tháo các bạn. Cô bảo tập văn nghệ mà quát cả các anh chị lớn hơn. Ở nhà thì quát cả mẹ. Rồi mang roi ra đánh mẹ, mắng mẹ:"mẹ hư à? Không chịu ăn cơm. Mai cho mẹ đi bác sỹ". Đích thị là bản sao của mẹ. Gậy ông đập lưng ông rồi!
Gần 31 tháng rồi mà vẫn chưa được 12kg. Cao thì đâu đó 90cm. Người thì bé mà mồm thì to. Không bằng lòng là hét to thấu trời.  Ăn uống ở lớp thì cô bảo ngoan, tự xúc mà về nhà thì bố láo bố lếu, tòan bắt nạt mẹ, bắt mẹ xúc.
Vẫn yêu văn nghệ văn gừng như xưa. Giống hệt bố. Bé tí mà đã biết nghêu ngao "Hãy nõi về cuộc đời, tình yêu không còn nữa..."

Cái tính ham chơi với thích sóp - pinh chắc giống  mẹ. Cứ cuối tuần là mè nhèo với bố đi chơi, chụp ảnh và đi siêu thị.

Tranh thủ kể xấu, dìm hàng con gái tí thôi can tội hay bắt nạt mẹ. Chứ thực ra gái cũng có nhiều điều đáng khen lắm. Gái quảng giao, dễ gần, lễ phép với người lớn. Bằng chứng là đi đâu cũng biết chào hỏi đàng hoàng và không lạ ai bao giờ cả. Gặp bạn nào cũng có thể chơi được, không những chơi được mà còn tình cảm luôn được ấy chứ . Từ anh Dế, anh Tôm, bạn Bí, bạn Việt Phương ở lớp,ông nào cũng bị gái tán gần đổ rồi nhé! Lớn thêm tí nữa mà cứ thế này thì chết bố mẹ con ạ ! Gái cũng đã tự biết làm nhiều việc và còn là chân sai vặt đắc lực của mẹ nữa.
Mẹ mong trong thời gian tới con gái của mẹ sẽ có nhiều điều ngoan hơn nữa để mẹ khỏi mất công chê bai con nhé!

DSC_0716


DSC_0969

DSC_0970

DSC_0971

DSC_0975
DSC_1019

DSC_1024

DSC_1026

DSC_1031

DSC_1052

DSC_1053

DSC_1054

DSC_1057

DSC_1058

DSC_1059

DSC_1060

Ngoan con gái nhé rồi hè này nhà mình lại đi Hội An tắm biển. Bố mẹ yêu con nhiều lắm!